
“Tôi sợ Chris Freund khủng khiếp”
Tác giả: Nguyễn Thị Minh Giang, Nguyên Tổng Giám đốc Nhân Tài và Văn hóa Doanh Nghiệp, Mekong Capital
4/10/2018
———

Chris Freund và Minh Giang
Vào tháng 4/2010, ngày tôi nhận được thư Mekong Capital mời làm việc, cũng là ngày tôi nhận được nhiều lời cảnh báo từ bạn bè và đồng nghiệp: “Tỷ lệ nghỉ việc ở Mekong Capital cao lắm đó nha!”, “Mekong đang xây dựng một dạng dị giáo và làm những điều hết sức kỳ lạ”, “Chris Freund có nhiều kỳ vọng phi lý về hiệu quả làm việc lắm đó”.
“Thật là phân vân và bối rối khi chào đón hành trình mới trong con đường sự nghiệp của mình như thế này”, tôi nghĩ thầm. Tuy nhiên, tôi đã sẵn sàng cho thử thách mới. Tôi có thể cảm nhận được rằng có điều gì đó thật đặc biệt đang xảy ra ở Mekong Capital, đặc biệt sau khi tôi đã được gặp những đồng nghiệp mới ở đó.
Tôi mang theo mình tất cả những lo lắng và chú tâm vào cái tên “CHRIS FREUND”. Vào ngày làm việc đầu tiên, chị Trưởng phòng Hành chính giới thiệu với tôi “Đó là anh Chris Freund, Tổng Giám đốc”. Tôi lén liếc nhìn và thấy một người đàn ông trẻ, đẹp trai vận một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản đang ngồi trong phòng họp.
Vào thời điểm đó, tôi là thành viên non nớt nhất của bộ phận Nhân sự và không làm việc trực tiếp với Chris. Tuy nhiên, tôi luôn nhắc nhở bản thân “Hãy cẩn thận, mình nhất định không được phạm sai lầm nào trước mặt anh ấy”. Tôi không muốn để lại bất kỳ một ấn tượng xấu nào vì Chris có quyền đưa ra những quyết định quan trọng có thể ảnh hưởng đến sự nghiệp của tôi. Để tránh phạm sai lầm trước mặt Chris, tôi nhờ Betsye, sếp trực tiếp của tôi, thay tôi trao đổi với anh ấy. Tôi quá sợ hãi đến mức tôi luôn tránh nói chuyện trực tiếp với Chris.
Mọi thứ diễn ra suôn sẻ cho đến một ngày. Trong một khóa học sau khi tôi làm việc ở Mekong được ba tháng, tôi được giao ghi nhận lại ý kiến của những người tham dự, trong lúc Chris là người hướng dẫn khóa học. Chris nói điều gì đó và bảo tôi đánh máy lại nhưng tôi chẳng hiểu được anh ấy nói gì.
Tôi bối rối khi anh ấy hỏi lớn: “Cô có hiểu những gì tôi vừa nói không?”.
Tất cả mọi người đều im lặng. Tôi cảm giác như nhiệt đang tăng nhanh và tỏa lan khắp căn phòng. Tôi lí nhí: “Không, tôi… tôi không hiểu”.
Tôi đoán là anh ấy rất bực và tôi như bị tê liệt. Tôi cảm thấy như thể mình đã rơi xuống tận đáy sâu của đại dương. Ở đó thật tối và tôi thấy nghẹt thở. Betsye bước đến và giúp tôi hoàn thành phần đánh máy nội dung Chris nói.
Rời khỏi lớp học, tôi nghĩ “Chết tiệt, anh ấy sẽ sa thải mình mất thôi. Mình không nên làm việc trực tiếp với anh ấy. Mình quá non nớt để làm việc với anh ấy”. Tôi chọn trở nên nhỏ bé trong mối quan hệ với Chris.
Sau sự cố đó, tôi luôn sống như đang đứng ngay mép vực. Mỗi ngày, tôi đến văn phòng với nỗi lo rằng Betsye sẽ thông báo với tôi rằng Chris yêu cầu tôi nghỉ việc vì tôi chẳng hiểu những gì anh ấy nói và khả năng tiếng Anh của tôi quá tệ. Trước sự ngạc nhiên của tôi, trong vài tuần tiếp theo, tôi không nghe thấy Betsye nói gì về điều đó. Chris dường như không quan tâm chuyện gì đã xảy ra trong lớp học đó. Không có chuyện gì xảy ra với tôi cả. Tôi nhận ra rằng nỗi sợ hãi chỉ là những câu chuyện tôi tự tạo nên về Chris.
Kể từ đó, tôi quan sát cách các thành viên khác tương tác và làm việc với Chris, đặc biệt là những người mà theo tôi thấy là họ cực kỳ tự tin. Họ chẳng bao giờ kìm nén bất cứ điều gì trong lòng và họ rất thẳng thắn trao đổi với Chris, thậm chí sẵn sàng nói với anh ấy những điều anh ấy có thể không muốn nghe. Thật ngạc nhiên, anh ấy dường như đánh giá cao khi họ nói mọi sự thật rõ ràng, rành mạch, và anh ấy xem đó là cơ hội để giải quyết những vướng mắc. Tôi phát hiện ra rằng tôi đã tránh giao tiếp với Chris do nỗi sợ về anh ấy quá lớn. Tôi đã để nỗi sợ hãi làm lu mờ cam kết của tôi là tạo ra những kết quả xuất sắc trong công việc.
Từ thời điểm đó, tôi tập luyện nói và hỏi nhiều hơn trong các cuộc họp nhóm, kể cả trước mặt Chris. Bất cứ khi nào tôi gặp trở ngại trong bất kỳ vấn đề gì, tôi vào thẳng phòng của Chris để hỏi. Càng tương tác trực tiếp với Chris nhiều, tôi càng nhận ra rằng anh ấy đơn giản hơn tôi nghĩ. Mọi thứ đều có thể giải quyết khi được đem ra thảo luận và giao tiếp trực tiếp với nhau.
Trong một thời gian dài, điều trở thành thông lệ ở Mekong Capital là Chris tham gia phỏng vấn tất cả các ứng viên xin việc ở Mekong Capital. Thỉnh thoảng, tôi cũng thắc mắc là tại sao anh ấy, một vị Tổng giám đốc, lại cần phải tham gia phỏng vấn những vị trí như Tiếp tân và Chuyên viên. Tuy nhiên, để tránh bất kỳ hậu quả hay thất bại nào về khâu tuyển dụng, tôi đã chọn để anh ấy tiếp tục tham gia vào những buổi phỏng vấn như vậy. Tôi cũng lo lắng rằng, nếu tôi chia sẻ với anh ấy về những thắc mắc đó, anh ấy sẽ bực và bất đồng với tôi. Quy trình tuyển dụng cứ kéo dài như vậy trong khi lịch làm việc của Chris lúc nào cũng quá dày đặc và thật khó để sắp xếp thời gian cho anh ấy phỏng vấn. Vì vậy, việc đó gây dồn ứ công việc. Cho tới một ngày, tôi quyết định rằng tôi cần phải giải quyết vấn đề đó để nhanh chóng tuyển dụng những thành viên mới cho công ty. Tôi đã lấy hết can đảm và đoan chắc với Chris rằng: “Từ giờ trở đi, tôi sẽ chịu trách nhiệm cho việc phỏng vấn, chọn các ứng viên và anh không cần phải tham gia phỏng vấn nữa”. Thật ngạc nhiên, anh ấy trả lời “Được chứ!”. Từ đó, anh ấy cho tôi toàn quyền quyết định và tự do để hoàn thành công việc của mình.
Trong suốt 9 năm làm việc với Chris, chúng tôi đã rất nhiều lần tranh luận căng thẳng về những quan điểm khác nhau trong việc tuyển dụng và giữ chân nhân viên, hoặc làm thế nào để xây dựng văn hóa doanh nghiệp của chúng tôi một cách tốt nhất. Tuy nhiên, tôi biết rằng anh ấy luôn cam kết cho sự thành công của tôi, và chúng tôi đều chia sẻ một cam kết mạnh mẽ để xây dựng một đội ngũ vững mạnh tại Mekong Capital và các công ty trong danh mục đầu tư của chúng tôi. Nhờ tôi đã trở nên thẳng thắn với Chris, và Chris cũng thẳng thắn với tôi, chúng tôi đã cùng làm việc để đạt được các cam kết chung. Theo thời gian, tôi trở thành một người luôn tự do và dễ dàng giao tiếp bộc lộ bản thân với mọi người. Đó là con người hiện tại của tôi, cả trong công việc lẫn cuộc sống.
Tôi chia sẻ câu chuyện này vì tôi muốn truyền cảm hứng để mọi người cùng thấy sức mạnh của việc giao tiếp trực tiếp và trọn vẹn. Điều này dẫn đến trải nghiệm tự do và thanh thản vô cùng trong các mối quan hệ của chúng ta, cả trong công việc và trong cuộc sống cá nhân.
Vui lòng nhấn vào nút dưới đây để đăng ký nhận bản tin quý của Mekong Capital.
Mekong Capital đầu tư vào các ngành theo xu hướng tiêu dùng và đóng góp giá trị gia tăng cho doanh nghiệp theo mô hình Đầu tư Lấy Tầm nhìn làm Định hướng. Các công ty nhận đầu tư thường nằm trong số các doanh nghiệp tăng trưởng nhanh nhất trong ngành hàng tiêu dùng tại Việt Nam.
Đầu năm 2022, người sáng lập Mekong Capital, Chris Freund, đã xuất bản cuốn “Chuyện Lẩu Cua”, một câu chuyện về một đàn cua bị bắt bỏ vào nồi nước sôi. Thoạt nhìn, “Chuyện Lẩu Cua” trông như một quyển truyện tranh thiếu nhi với trang bìa đầy màu sắc và nét vẽ giàu tính biểu cảm theo phong cách hoạt hình. Nhưng càng về sau, độc giả dễ dàng nhận thấy rằng câu chuyện hàm chứa một thông điệp quan trọng cho các doanh nghiệp về chuyển hóa, năng lực lãnh đạo và việc tập trung vào một tầm nhìn rõ ràng.
Sách đang có bán tại Tiki (bìa cứng): bit.ly/38baF8a
Để lại nhận xét