
Cô lớn lên với lời nguyền mình là một người “không bình thường”.
Mẹ của Hạc là giáo viên tiếng Anh cho học sinh từ 6 đến 18 tuổi. Bố cô là nhà giáo nghiên cứu Văn hóa và Ngôn ngữ tiếng Việt. Vì vậy, cô luôn có năng khiếu về ngôn ngữ hơn những đứa trẻ khác.
Khi 7 tuổi, mẹ cho Hạc vào học cùng với lớp tiếng Anh mà bà dạy tại nhà với những đứa trẻ lớn hơn tuổi khác. Ở đó có một người bạn nam luôn trêu chọc về thân hình mũm mĩm của Hạc nhưng cô không bao giờ đáp lại những câu đùa ác ý đó. Rồi một ngày, sau khi cậu bé bị mẹ cô mắng vì không làm bài tập về nhà trong khi đã học yếu hơn các bạn, Hạc liền chớp lấy cơ hội và thì thầm vào tai cậu bé kia: “Đúng là đã ngu lại còn lười!”. Ngay lập tức, Hạc bị bạn nam đấm thẳng vào mặt ngay trước mặt mẹ. Đây là một trải nghiệm đầu đời đau đớn và đáng xấu hổ.
Kể từ đó, cô bé Hạc trở nên dễ bảo và ít nói, sống khép kín và không có nhiều bạn. Cô tin đây là cách tốt để tránh bản thân nổi khùng và làm tổn thương người khác bằng những lời nói của mình. Cô chôn chặt suy nghĩ tiêu cực này trong lòng.
18 năm sau, vào năm 2011, cô bé con giờ là một cô gái thân thiện và hay cười, liên tục giành danh hiệu học sinh ưu tú của trường chuyên Tp. Hồ Chí Minh. Cô là niềm tự hào của gia đình và là lớp phó học tập đáng yêu của lớp. Nhưng trớ trêu thay, đời sống tinh thần của cô thì là một mớ hỗn độn bọc kín bởi lớp vải và dây chun sặc sỡ.
Cô luôn sợ sai, không biết sở trường thực sự của mình, cũng không thấy có bất kì bộ môn hay điều gì tạo cho mình sự hứng khởi hay bị lôi cuốn. Năm 2012, cô tình cờ gia nhập AIESEC – một tổ chức quốc tế do thanh niên điều hành, cung cấp cho người trẻ cơ hội phát triển khả năng lãnh đạo, cơ hội trao đổi văn hóa thông qua chương trình thực tập và tình nguyện toàn cầu. Cô tham gia nhóm Quan hệ Đối ngoại, với nhiệm vụ là gặp gỡ với các tập đoàn lớn để tìm kiếm các vị trí thực tập cần người nước ngoài. Đó là lần đầu tiên cô trải nghiệm sức mạnh thực sự của mình trong việc sử dụng ngôn ngữ: kể chuyện để truyền cảm hứng thay vì sử dụng ngôn ngữ để công kích người khác.
Những trải nghiệm mà Hạc có được từ AIESEC đã khiến cô hạ quyết tâm theo đuổi bằng Cử nhân Thương mại, chuyên ngành Marketing tại Đại học Wollongong, Úc. Những lớp Marketing luôn mang đến cho cô thật nhiều hứng khởi. Từ sự kỳ diệu của việc áp dụng màu sắc để thay đổi hành vi của người tiêu dùng hay cách tạo ra một thông điệp thương hiệu đánh vào tâm trí khách hàng, cô mê mẩn quá trình tạo ra những chiến dịch truyền thông lan tỏa tư duy tích cực và truyền cảm hứng cho mọi người.
Vào năm 2019, Hạc được Mekong Capital liên hệ cho vị trí nhân viên Truyền thông Doanh nghiệp. Cô ấy đã vô cùng ấn tượng khi nghe Chris Freund, nhà sáng lập, nói rằng vai trò của cô ấy trong công việc này là cả người xây dựng văn hóa kể chuyện nội bộ và phụ trách PR với bên ngoài. Vai trò nội bộ sẽ quan trọng không kém PR trong ngắn hạn và quan trọng hơn PR về mặt chiến lược dài hạn.
Và trải nghiệm này đã giúp Hạc sống đúng với sự “không bình thường” của cô ấy.
Đây là lần đầu tiên cô thấy kể chuyện không chỉ được sử dụng để tạo ra doanh số bán hàng.
Đây là lần đầu tiên cô coi việc kể chuyện như một sức mạnh tạo ra chuyển hóa chứ không phải là giao dịch.
Đây là lần đầu tiên cô có thể dùng ngôn ngữ để thể hiện và tìm kiếm sức mạnh cho bản thân.
Và thứ tư, cô lâng lâng tự hào khi dẫn đầu hơn 30 buổi huấn luyện kể chuyện cho hơn 20 thành viên trong mỗi cuộc gọi nội bộ. Từ các cuộc nói chuyện với các Tổng Giám đốc và Nhóm đầu tư của chúng tôi về Đầu tư theo định hướng tầm nhìn đến thành viên trong công ty về việc sống với Giá trị cốt lõi để mang lại kết quả đột phá, cô ấy đã có cơ hội khám phá những gì cần thiết để xây dựng hiện thực thông qua lăng kính kể chuyện và sáng tạo. Suy nghĩ về hành trình từ ý tưởng đến một câu chuyện hoàn chỉnh, cô luôn cảm thấy một sự viên mãn và hạnh phúc tột cùng.
Cô ấy vẫn là một người “bất thường”. Tuy nhiên, cô ấy rất vui khi sự “bất thường” của mình đã giúp đồng đội của mình tạo ra nhiều kết quả “bất thường” cho các công ty được Mekong đầu tư nói riêng và tương lai của Việt Nam nói chung.